Yên Chi Thượng Hoa
Phan_49
Chương 101
Xe ngựa vừa chạy đến đầu đường gần nhà, đã thấy vài chiếc xe ngựa vội vàng chạy sát qua, Oản Oản kéo màn xuống, bất đắc dĩ nói với Tử Hộ: “Mấy người này làm hoài mà không chán nhỉ?”
Tử Hộ cũng tập mãi thành quen, đưa tay rót chén trà táo đỏ đặt lên bàn nhỏ trước mặt Oản Oản, cười nói: “Chỉ sợ thiên hạ này cũng chỉ có phu nhân là không thích người khác nịnh bợ thôi. Hiện nay điện hạ được sửa lại ngọc điệp, trở thành con trai trưởng của Hoàng hậu điện hạ, nếu không có gì ngoài ý muốn, phú quý ngày sau ước chừng rất to lớn đấy.”
Oản Oản nghe vậy, thế mà lại mỉa mai nói: “Muốn được vậy phải thật không có gì ngoài ý muốn mới được.”
Tử Hộ ngớ người một chút, mấp máy môi, lại không biết nên trả lời ra sao.
Oản Oản cũng biết, tuy Tử Hộ rất có bản lĩnh quản lý chuyện nhà, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ tử thời đại này, rất nhiều chuyện Tình Khuynh nói với nàng, nàng không tiết lộ cho Tử Hộ, cho nên Tử Hộ có suy nghĩ như vậy cũng rất là bình thường, mà nàng cũng không muốn giải thích nhiều.
Xe ngựa của Oản Oản chạy vào cửa chính, thẳng hướng đến chính phòng nàng ở. Oản Oản được Tử Hộ đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt một cái liền thấy nữ nhân mang theo nha đầu đứng bên ngoài chính phòng, tất cả đều đang khom người đứng yên một chỗ, biểu cảm nhún nhường trước sau như một.
“Ta đã nói rồi, không cần đến thỉnh an, ngươi chỉ cần chăm sóc Nhị vương chủ cho tốt là được.” Oản Oản nói xong, cũng không quay đầu lại đi lên bậc thềm, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa lớn của chính phòng.
Dõi theo bóng lưng của Bảo thứ phu nhân, Mạnh thị im lặng một lát, rồi phục hồi tinh thần lại, xoay người đi đến tiểu viện của mình. Nhưng nha đầu bên cạnh nàng lại bực tức, không tự chủ được mà thấy ấm ức cho nàng: “Vị kia việc gì phải tỏ thái độ như thế, bây giờ bất quá là ở trước mặt chúng ta giở chút uy phong thôi, đến khi vào cung còn không phải...”
“Câm miệng!” Mạnh thị tính tình vẫn luôn hòa nhã, lên giọng không lớn, nhưng khí thế kia lại dọa nha đầu lập tức im bặt, nước mắt cũng bắt đầu nổi lên trong hốc mắt, “Nơi này là phủ Duệ An hoàng tử, nếu ngươi không muốn sống, thì cũng đừng liên luỵ đến ta và Vương chủ (con gái Mạnh thị).”
“Nô tỳ biết sai rồi.” Nha đầu kia lầm bầm nhận sai, hai tay đều phát run.
Mạnh thị nhìn nha đầu bên người, không khỏi thở dài, cái này chẳng lẽ thật là người với người khác nhau sao? Nhìn Tử Hộ cùng bốn nha đầu bên cạnh Bảo thứ phu nhân, lại nhìn vài nha đầu bên người nàng, luận về trầm ổn thì chắc chắn không bằng, luận về trí tuệ thì quả thực không đủ xách giày cho người ta, cũng may duy nhất có lòng trung thành, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại làm gì.
“Nhớ kỹ, bất luận Vương thị ở trong cung có như thế nào, trong phủ này, Bảo thứ phu nhân là lớn nhất, trước khi chưa có chính phu nhân, đắc tội ai cũng không được đắc tội Bảo thứ phu nhân.” Sau khi vào tiểu viện của mình, Mạnh thị mới mở miệng căn dặn. Đây cũng là tâm đắc lớn nhất nàng nghiệm ra được sau khi ở trong hậu viện này một thời gian. Nếu hiện nay tạm thời không dựa vào được điện hạ, thì đắc tội với Bảo thứ phu nhân tuyệt đối là không sáng suốt. Vả lại bây giờ nàng cũng không chỉ có một mình, nàng còn có con gái. Nàng cũng không quên, trong hậu viện này, vị Đại vương chủ kia hiện nay còn đang đi theo nhũ mẫu nha hoàn cô độc sinh hoạt trong một sân viện nhỏ, đến nay ngay cả nhắc tới điện cũng chưa từng đề cập qua. (Đại vương chủ này là con của Tống thị - phu nhân của Chất tử giả, bị Tình Khuynh bỏ mẹ giữ con)
Oản Oản trở về phòng, thay đổi một thân áo váy, vừa định đi đến thư phòng Tình Khuynh, đã thấy trong sân có một nam một nữ, đang cầm kiếm gỗ giằng co với nhau, nhưng hai người này nàng có quen biết, không khỏi chấn động, hỏi Phúc Lộc đứng bên cạnh: “Tại sao Liên Âm công tử lại đến chính viện?”
Tuổi của Phúc Lộc không lớn, dáng người tròn tròn, trên gương mặt còn hơi non nớt của hắn mất tự nhiên đổi sắc, cúi đầu nói: “Nghe nói là Liên Âm công tử học võ nghệ được một thời gian, muốn tỉ thí một chút với Cẩm Sao tỷ tỷ ở bên người phu nhân.”
Oản Oản nhất thời cảm thấy liệu phương thức mình đưa ra có ổn không, ban đầu nghe Liên Âm muốn học võ học binh pháp là đã rợn cả người rồi, bây giờ cư nhiên còn chạy đến trong viện của nàng, luận võ với nữ hầu vệ của nàng!! Hắn ta đây là tự cảm thấy rất hài lòng với bản thân, hay là đã cảm thấy không còn muốn sống đây? Lấy thân thể yếu ớt kia của hắn đi làm áp trại phu nhân cho người ta, nàng còn tin được, ấy thế mà dám đi khiêu khích Cẩm Sao, lá gan cũng quá to rồi.
Không đợi Oản Oản đi lên kéo người lại, Liên Âm một thân quần áo ngắn đỏ thẫm đã múa kiếm xông lên, Cẩm Sao đầu tiên chỉ đứng bất động, trái nghiêng phải ngã dễ dàng né được đường kiếm, ngay sau đó một tay cầm kiếm gập giấu sau lưng, một tay còn lại chưởng ra, Liên Âm liền lảo đảo xém ngã sấp xuống đất. Oản Oản thấy thế liền không lo nữa, Cẩm Sao là người rất trầm ổn, tất nhiên sẽ không đả thương Liên Âm, chẳng qua lối đánh khinh thường như vậy, đoán chừng sẽ chọc Liên Âm nổi điên cho xem.
Hai người trong sân, cứ như vậy bắt đầu đánh nhau mà không để ý đến ai chung quanh, nhưng giống như Oản Oản nghĩ, Liên Âm căn bản không qua được hai chiêu của Cẩm Sao, quả thực nhìn cứ như mèo vờn chuột vậy. Bất luận Liên Âm ra đòn như thế nào, vào tay Cẩm Sao liền giống như gió xuân hóa mưa phùn tan biến không còn bóng dáng, khiến tên nhóc già đầu còn cao hơn Cẩm Sao một cái đầu kia, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vẻ nhu nhược toàn thân liền biến sạch, xông tới như mũi tên rời cung, nhắm thẳng đến yết hầu của Cẩm Sao.
Cẩm Sao không chút hoang mang, tay trái đẩy ngược đòn lại, thân mình xoay tròn né đường kiếm, lại một phen tóm lấy vạt áo Liên Âm, lợi dụng lực liền ném ra ngoài, khiến tên nhóc già đầu kia ngã chổng mông trên mặt đất, nửa ngày không dậy nổi.
“Ngươi, thắng được Hạnh Diệp hẵng đến tìm ta.” Cẩm Sao thu thế, nghiêm trang lại không chút lưu tình nói với Liên Âm, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của nam tử nhà người ta.
Liên Âm đỏ mặt, được tùy thị nâng dậy, nhìn Cẩm Sao một cái thật sâu, sau đó không hề nói một lời, xoay người đi về, bất ngờ là không hề rơi một giọt nước mắt.
“Đang nhìn gì vậy?” Oản Oản đang ngẩn người đứng bên cửa sổ nhìn, liền thấy một đôi tay bò lên phần eo, lòng liền thả lỏng, thoải mái tựa vào vào ôm ấp của nam nhân.
“Liên Âm thay đổi thật nhiều.” Ngẫm lại lúc trước còn ở Hưởng Quân Viên, hắn vẫn chỉ là một người thích nương tựa vào người khác, động một tý liền rơi lệ như đàn bà. Không ngờ đến đây mới chỉ hơn một năm, ở trước mặt mọi người cư nhiên dám cầm kiếm gỗ đến khiêu chiến Cẩm Sao, người còn mạnh hơn hắn gấp mấy lần, quả thực là không thể tin được.
“Hắn có thiên phú với việc bố trí địa hình.” Tình Khuynh mới đi ra từ nội thất, chỉ kịp thấy dáng vẻ Liên Âm khập khiễng đi ra ngoài, nhưng ánh kiên nghị trong mắt nam nhân này tuyệt đối không bỏ qua được.
“Thảo nào, gần đây chàng đều kêu Nghiêm Chính đi dạy cho hắn.” Oản Oản cũng không ngờ được Liên Âm lại là một nhân tài quân sự, càng không ngờ là rõ ràng hắn đã qua thời điểm tốt nhất để học võ, nhưng vẫn phi thường nhẫn nại kiên trì mà tiếp tục. Tuy hiện nay công phu còn kém xa Hạnh Diệp, nhưng nếu đối phó với bọn đạo chích thì cũng không thành vấn đề.
Tình Khuynh cúi đầu hít hà hương thơm mát của nữ tử trong lòng, ánh mắt bất giác tối sầm, một tay dùng sức xoay Oản Oản lại, một tay ôm trọn vòng eo của nàng, tựa đầu vùi sâu vào cần cổ của nàng, buồn bực nói: “Ta để Xuân Thiều đi theo thúc thúc theo thương lộ (con đường buôn bán) đến nước Thần.”
Cổ bị hơi thở ấm áp làm cho ngưa ngứa, gò má Oản Oản cũng dần dần ửng hồng, nhưng tâm thần vẫn chưa bị mê hoặc, ngược lại kinh ngạc nói: “Không phải lúc trước nói là không ổn sao?”
Tình Khuynh thoáng ngẩng đầu, bàn tay lại không nhịn được vuốt ve thân thể thơm tho kia, hạ thân cũng theo đó mà cùng lúc căng lên, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ngũ hoàng tử nước Thần đã chết.”
“Cái gì?” Oản Oản bị giật mình lập tức đem màn tình ý vừa rồi quăng ra sau ót, vươn tay chặn bàn tay lộn xộn của Tình Khuynh, ngạc nhiên nói: “Lúc trước không phải là Hoàng đế nước Thần bị bệnh nguy kịch sao? Sao Ngũ hoàng tử lại chết được?”
“Hoàng đế nước Thần hạ chỉ, bí mật xử tử.” Tình Khuynh cười lạnh nói, lão Hoàng đế kia tính tình vốn nghi thần nghi quỷ, cho nên mới luôn chèn ép Thái tử, nay lão bệnh nặng như vậy, Thái tử ở mặt ngoài lại có vẻ nhỏ yếu, hơn nữa đột nhiên biết được Ngũ hoàng tử qua lại với nước Khởi, mặc dù yêu thích đứa con này, nhưng cũng sẽ không để lại mầm tai họa cho bản thân.
“Vậy Lưu cô nương...” Oản Oản bỗng nhiên nhớ ra, ở mặt ngoài Thái tử không có một đứa con nối dõi. Nếu Ngũ hoàng tử bị xử tử, như vậy người có thể cạnh tranh đều là vài tên không làm nên trò trống gì. Nhưng nếu Thái tử vẫn luôn không có con trai, cũng không có khả năng sẽ ổn định được vị trí, cho nên lúc này, sự tồn tại của Lưu Tự Yên là nhân tố quyết định vô cùng quan trọng.
“Đã đến phủ Thái tử rồi.”
Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, bất mãn bĩu môi, chỉ để lại một câu liền ôm Oản Oản đi vào nội thất, lập tức đóng chặt cửa, rảo bước lên sạp, một tay đặt nữ tử đã bị hắn một đường hôn hít mà thở không thông, lên tấm chiếu hương bồ mát mẻ, một bàn tay không chút do dự thuần thục lột sạch mớ quần áo tán loạn kia. Oản Oản đầu óc mơ màng, cũng theo động tác của hắn mà hôn trả lại, hương hoa kỳ lạ kia hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể lên cao, khiến cả người Oản Oản run rẩy, bờ môi bị hôn có hơi sưng đỏ, mái tóc dài sớm xõa tung, vài cây trâm cài cũng không biết bị Tình Khuynh ném đi đâu.
Tình Khuynh say mê vuốt ve từ đôi chân trần bóng loáng của Oản Oản đi lên, đến khi sờ đến vùng bụng dưới ấm áp kia, trong lòng bất giác có chút tiếc nuối, nhưng trong giây lát đã bị thanh âm rên rỉ nhỏ bé của Oản Oản dưới thân câu dẫn, làm cho ánh mắt đỏ bừng, thoăn thoắt cởi quần áo, liền đè lên thân thể mềm mại của nàng. Vài chậu băng vốn được đặt trong phòng, lúc này cũng không thể làm giảm được nhiệt độ cơ thể hai người, kia từng giọt mồ hôi mang theo mùi hương quện chặt vào nhau, từng dấu hôn phiếm hồng luân phiên hiện ra trên thân thể hai người, dường như muốn đem đối phương nuốt trọn vào bụng.
Tình Khuynh thở hổn hển, nhẫn nại vỗ về trấn an Oản Oản một lần, khiến cả người nàng xụi lơ, rồi mới vươn cánh tay ôm vào lòng, sau đó gạt hết mấy quyển thẻ tre trên bàn, trực tiếp đặt Oản Oản nằm ngang lên, mới không nhanh không chậm tiến vào cơ thể nàng.
“Ưm...” thân thể Tình Khuynh run rẩy, cảm thấy mỗi động tác đều gần như muốn ngất đi, nhưng lại không nỡ thô bạo quá mức, nữ tử trong lòng là tất cả hạnh phúc của hắn, khiến hắn không nỡ thương tổn.
Oản Oản không tự chủ ôm lấy hông Tình Khuynh, nàng đưa tay vuốt ve phần xương đuôi của hắn, từng chút từng chút cảm thụ được xúc động của hắn, ẩn nhẫn của hắn, cùng với yêu thương của hắn đối với nàng. Nhịn không được dùng sức nho nhỏ đẩy một cái, phát hiện Tình Khuynh run càng lợi hại hơn, tiếng rên rỉ trong phút chốc bị hắn cẩn thận che giấu đi, nhưng lực đạo mạnh hơn trước.
“Khanh, cho ta...” Oản Oản nâng cằm lên, hai mắt mê muội như trong rừng sương mù, gương mặt ửng hồng mềm mịn nhỏ như lòng bàn tay, không ngừng triệu hồi nam nhân trên người nàng đã sớm mất đi lý trí.
Sau đó, rốt cục dây cung chợt đứt...
Chương 102
Ngũ hoàng tử nước Thần chết đại biểu cho điều gì, Oản Oản cũng có thể nói ra một hai, nhưng không ngờ là sẽ bị người lợi dụng triệt để đến vậy.
Lúc này, Oản Oản đang ngồi trên xe ngựa, vừa đi ra từ phủ của Đại trưởng công chúa, đối với vị Đại trưởng công chúa - tỷ tỷ ruột của Hoàng đế này, kỳ thực Oản Oản có lòng hảo cảm và khâm phục. Nghe nói Đại trưởng công chúa lúc còn trẻ, là mỹ nhân nổi tiếng ở Nam Đô, từng thiếu chút nữa vì quốc gia mà đến nước Thần hòa thân, nhưng không rõ trên đường xảy ra biến cố gì, liền không thành công, sau được con trai của một vị công hầu không có danh tiếng lấy về.
Phải nói nhà chồng của Đại trưởng công chúa ở nước Khởi cũng coi như là một dòng tộc thanh lưu, cha chồng cũng chính là Lỗ quốc công, vẫn luôn không thích tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, mặc dù treo biển là phủ quốc công hàng đầu đấy, lại không có thực quyền. Nhưng người ngoài thậm chí là Thừa tướng cũng không dám khinh thường người này, bởi vì Lỗ quốc công không có ham mê gì khác, hắn chỉ thích giáo dục nhân tài, thậm chí từng vì theo đuổi học vấn mà giả trang làm dân thường đi đến nước Thần, lại từ nước Thần đi vòng đến Bắc Hồ, ngay cả Hoàng đế muốn bắt hắn cũng không có cách nào.
Ngược lại, phu quân của Đại trưởng công chúa coi như là ngoại tộc của phủ quốc công, nếu nói luận thư pháp, vị phò mã này cũng cực có tâm đắc, ngay cả Hoàng đế cũng đem thư pháp của hắn treo trong tẩm điện. Nhưng ngoài thư pháp ra, đối với với học vấn hội họa âm luật gì gì đó, hắn hoàn toàn không có hứng thú, lại có chút đam mê với những vật kỳ xảo dâm kỹ*, bất luận mẫu thân phò mã quản giáo như thế nào, hắn đều khư khư cố chấp như cũ, bất quá cũng may hắn có một lão cha khai sáng, sau khi dạy dỗ vài câu... rồi cũng mặc kệ.
(*kỳ xảo dâm kỹ: chỉ những vật phẩm kỹ nghệ cực kỳ tinh xảo khéo léo, nhưng không có công dụng gì cả)
Hiện nay, Lỗ quốc công tuổi tác đã cao, phủ quốc công sau này cũng sẽ được đệ đệ của phò mã kế thừa, Đại trưởng công chúa cùng phò mã ở tại phủ Trưởng công chúa, tuổi cũng không còn trẻ, cho tới nay đã sinh được hai nam một nữ, toàn bộ đều đã cưới vợ hoặc gả chồng, tuổi cũng lớn hơn Tình Khuynh. Ban đầu, Oản Oản vốn ngại đi quấy rầy Đại trưởng công chúa, cho dù lúc trước nghe Tình Khuynh nói, Đại trưởng công chúa và phò mã đối với vụ án của Phiêu Kỵ đại tướng quân năm đó, rất có phê bình kín đáo. Nhưng từ khi Tình Khuynh về nước tới nay, Đại trưởng công chúa vẫn chưa biểu lộ ra chút ưu ái gì với Tình Khuynh, Oản Oản cũng không dám tùy tiện tới cửa.
Nhưng sau khi Tình Khuynh được sửa lại ngọc điệp, phủ Đại trưởng công chúa cư nhiên lại có thái độ khác thường mời Oản Oản đến phủ, ở mặt ngoài chính là nhận thân nhân, nhưng nói gần nói xa đều ý bảo Oản Oản trở về truyền lời cho Tình Khuynh, bảo hắn cẩn thận Hoàng hậu và Thừa tướng, cũng dặn Tình Khuynh đừng vì được sửa lại ngọc điệp mà lơ là.
Mặc dù, hai nhà lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước phủ Đại trưởng công chúa lại không tỏ vẻ gì, nhưng lúc Oản Oản nhìn sắc mặt nhàn nhạt, ánh mắt lộ chân thành của nữ tử kia, nàng đột nhiên có chút cảm động, là vì Tình Khuynh... Ít nhất, hiện nay đối tốt với hắn, không chỉ riêng bộ hạ của cữu cữu hắn, mà thân nhân của hắn vẫn quan tâm tới hắn, cho dù chỉ là đôi câu vài lời...
Chỉ tiếc, vốn ôm tâm tình tốt về nhà, liền gần như biến mất không còn tăm hơi, nàng cũng thật hối hận tại sao không đi đường vòng mà tới tửu lâu này mua vịt xốp với giòn làm chi. Mắt nhìn một loạt binh lính xếp thành hàng trên con đường phía trước, còn có một hàng những phạm nhân bị trói chặt nối liền nhau. Tiếng khóc đè nén, tiếng binh lính hung tợn quát tháo, Oản Oản cảm thấy tâm cũng lạnh lẽo theo.
“Là phủ Lục hoàng tử.” Tử Hộ từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói.
Vốn đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng hôm nay nghe được tin tức xác thực, Oản Oản cũng khó tránh khỏi một trận thổn thức. Kỳ thực, từ ngày Tình Khuynh nói với nàng tin Ngũ hoàng tử đã chết, nàng đã biết Lục hoàng tử tất có ngày hôm nay. Chỉ sợ, Thừa tướng giả bệnh chính là đang chờ một khắc Lục hoàng tử không có viện trợ từ bên ngoài rồi thông đồng với địch bán nước... không chỉ mỗi nước Thần, ở nước Khởi đã là tội danh quá nặng, đương triều Hoàng đế vô dụng, Thừa tướng chỉ cần lấy ra một thuyết pháp vững vàng, Lục hoàng tử liền không còn thời gian trở mình.
“Rất tự cho là đúng.” Oản Oản lạnh lùng buông rèm cửa sổ, bảo phu xe hồi phủ.
Không biết Lục hoàng tử có từng nghĩ tới ngày hôm nay, chẳng lẽ lúc Bát hoàng tử chết, hắn chỉ lo cao hứng vì lật đổ được đệ đệ ruột thịt của mình, mà không ngờ được, thật ra kẻ địch lớn nhất của hoàng tộc chính là Thừa tướng, chính là Chu gia sao? Chẳng lẽ trong hoàng thất không có một ai ý thức được, triều đình và hậu cung của quốc gia này, hiện nay đã rơi vào trong tay Chu gia sao? Không, vẫn còn có người ý thức được, Oản Oản nhớ tới ánh mắt hờ hững của Đại trưởng công chúa, nỗi lo âu như có như không ấy, mặc dù bà ta và phò mã không tham dự triều chính, nhưng hành động của Thừa tướng bà không thể không rõ ràng. Như vậy cũng rất có khả năng, bà đem hy vọng cuối cùng ký thác lên người Tình Khuynh, quả thực không phải là người đơn giản.
Oản Oản xuống xe ngựa, vừa mới tiến vào phòng, bỗng nhiên từ một góc sáng sủa lao ra một người, ôm chầm lấy nàng, nếu không phải nghe mùi hương quen thuộc, Oản Oản đã la làng lên rồi.
“Chàng làm cái gì vậy, làm ta sợ muốn chết.”
Tình Khuynh toàn thân phát run ôm chặt Oản Oản, lại hôn mạnh hai cái, mặt trắng bệch trầm trọng nói: “Nàng không sao chứ, không bị dọa sợ chứ, chết tiệt, biết vậy đã không để nàng đi, không, đáng lẽ ta nên đi cùng nàng.”
“Lại ăn nói mê sảng!” Oản Oản trong lòng mềm nhũn, vỗ về Tình Khuynh một chút, cười nói: “Để người ta thấy, không phải càng hỏng chuyện sao.”
“Ta chịu không nổi, ta chịu không nổi!” Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, mang theo nghẹn ngào nói: “Sau khi biết được lão Lục bị xét nhà, nàng không biết ta hoảng sợ cỡ nào đâu. Ta biết nàng hôm nay muốn đến gần đó mua thịt vịt. Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ không hề có mắt mà đụng phải nàng, ta biết phải làm sao, ta nên làm thế nào!”
“Làm gì mà nguy hiểm đến vậy a.” Oản Oản cảm thấy Tình Khuynh có chút chuyện bé xé ra to, vỗ vỗ lưng hắn, cười nói.
Nhưng lúc này Oản Oản không biết rằng, trong cùng một ngày, tại một thời gian không sai biệt lắm, gần con đường kia, còn phát sinh chuyện binh lính cưỡng hiếp dân nữ, sung làm phạm nhân, cho dù Oản Oản có thân phận tại đây, nếu không phải vận khí tốt, thì đã không xong với đám tán binh này.
“Ta muốn lành bệnh!” thoáng chốc, ánh mắt của Tình Khuynh trở nên kiên định.
Oản Oản đẩy hắn một cái, không vừa ý, nói: “Không phải nói chưa đến thời cơ sao?”
“Oản Oản, chúng ta vẫn luôn cứ ngồi chờ một chỗ, mặc dù chuyện của lão Lục, Lão Bát cũng có chúng ta chêm dầu vào, nhưng chúng ta cứ luôn trốn trong chỗ tối, luôn nhường Thừa tướng chắn ở phía trước, ta không thể trốn tránh nữa, lão Lục lão Bát đều đã chết, chẳng lẽ muốn ta đợi đến lúc Thừa tướng muốn giết ta, ta mới đứng ra sao? Hiện tại duy nhất lão có thể nâng đỡ, chính là đại vương tử trong cung!” hai tay Tình Khuynh nắm bả vai Oản Oản, nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút do dự nói.
Oản Oản hít sâu một hơi, cúi đầu một lát, thì thào nói: “Đại trưởng công chúa bảo chàng cẩn thận, thế lực của Thừa tướng quá lớn.”
“Quân doanh ở Lưỡng Giang hiện tại là người của chúng ta.” Tình Khuynh rốt cục mỉm cười, vô cùng thân thiết vén tóc trên trán Oản Oản.
Oản Oản hít sâu một hơi, không dám tin nói: “Giang tiên sinh, bọn họ đã thành công?”
Tình Khuynh gật đầu thật mạnh, cười nói: “Lão hồ ly Chu Xương kia, chỉ sợ còn không biết sau lưng hắn đã trống rỗng.”
“Tin tức Câu Trì đã chết kia...” Oản Oản nhớ tới kế hoạch lúc trước Tình Khuynh đã nói, cũng lộ ra ý cười.
“Chương Tụ đã biết rồi, lại âm thầm gởi tin cho Xảo Biện tiên sinh, biểu lộ lòng trung thành, còn giao thư từ mà Thừa tướng cùng Chu Xương gởi cho hắn, toàn bộ giao cho Xảo Biện tiên sinh.” Nhớ tới Chương Tụ kia quá kích động, hẳn là lần này bị dọa không nhẹ. Tuy Chương Tụ sôi nổi quá mức, cũng dễ dàng bị người khác mê hoặc, nhưng chung quy so với tên tiểu nhân Câu Trì gió thổi chiều nào theo chiều nấykia thì tốt hơn nhiều. Tình Khuynh vốn đã muốn “khua núi dọa hổ”, cho nên trong hai người, hắn liền chọn Câu Trì.
“Vậy muốn tố giác bọn chúng sao?” Oản Oản chần chờ một chút hỏi.
Tình Khuynh ôm lấy Oản Oản, dùng môi cọ cọ bên miệng nàng, ôn nhu nói: “Không vội, hiện tại không phải thời điểm, Thánh nhân là người vô dụng, những thứ này là để sau này giao ra cho hoàng thất xem.”
“Câu Trì chết, hẳn là Chu Xương có thể đoán được vài phần, Thừa tướng cũng có khả năng đã biết.” Như vậy có mạo hiểm quá không, nhớ tới tình cảnh bi thảm của phủ Lục hoàng tử, Oản Oản tựa đầu vùi sâu vào lồng ngực trượng phu.
“Kế hoạch sớm hơn so với dự định thôi, bất quá, đây cũng là chuyện tốt. Cho dù ta có thể chờ, lão Thừa tướng hồ ly kia phỏng chừng cũng không chờ được bao lâu nữa.” Tình Khuynh biết về sau sẽ rất mạo hiểm, nhưng hắn không muốn trốn trong nhà, bị động tiếp chiêu nữa, hắn đã đợi đủ lâu rồi. Mắt thấy Thái tử của nước Thần cũng đã thành đại sự, lão Lục lão Bát lại lần lượt xảy ra sự cố, hiện nay chỉ có bản thân hắn là ngăn trở trước mặt Thừa tướng. Muốn thành đại sự tất phải mạo hiểm, việc đã đến nước này, phòng thủ tốt nhất chính là tiến công, bằng không “được ăn cả ngã về không”, kết cục của lão Bát chính là điềm báo của mình.
Oản Oản cắn cắn môi, cũng hiểu rõ ý của Tình Khuynh. Hiện tại ở trong triều cũng chỉ có Tình Khuynh mới có thể đối kháng lại Thừa tướng. Vài tiểu nhân không phải gia thế cũng không nên thân kia, chỉ biết dựa vào Thừa tướng, nếu Tình Khuynh chết đi, thế thì đại vương tử liền quang minh chính đại trở thành vua bù nhìn đời tiếp theo, Hoàng hậu là tổ mẫu (bà nội) của hắn, thiên hạ nước Khởi này, cũng không còn là của Lâu gia nữa.
“Hiện tại Lưỡng Giang an toàn hơn Nam Đô, qua trận này, ta sẽ bảo Nghiêm Chính đưa nàng và con đi.” Tình Khuynh yêu thương dùng tay phớt qua gò má Oản Oản, mắt đầy vẻ không nỡ.
Oản Oản vừa nghe vậy liền nóng nảy, kéo lấy tay áo Tình Khuynh, vội vàng nói: “Ta không đi, con thì có thể đưa đi, để Tử Hộ mang theo!”
“Không thể, hiện nay phủ chúng ta đã không an toàn, lúc trước ta không nói là sợ nàng lo lắng, chỉ mỗi hắc y nhân, chúng ta âm thầm xử lý cũng đã vài nhóm rồi.” Tình Khuynh lắc đầu, tựa vào trên người Oản Oản, như muốn hút lấy sức lực trên người nàng. Nếu nói hắn không sợ, đó là giả, hắn không phải đã lớn lên trong cung từ nhỏ, dã tâm của hắn cũng không hiển lộ rõ ràng ra ngoài. Nếu có khả năng, hắn càng hy vọng cùng Oản Oản tìm một ngôi làng nhỏ nơi sơn minh thủy tú mà sống qua ngày. Nhưng sự tình lại bức đến trên đầu, nếu khi đó hắn không nhận lại thân nhân, thì lúc này hắn còn đang cùng Oản Oản ở tại Hưởng Quân Viên kia mà sống cuộc sống nơm nớp lo sợ, bị người lựa chọn, nói không chừng ngay cả con trai cũng không thể sống sót. Cho nên con đường đã lựa chọn, hắn nhất định phải gánh vác trách nhiệm trên con đường này, hơn nữa còn phải cắn răng kiên trì đến cùng.
“Ta vẫn là câu nói kia, con có thể đi, ta không đi!” Oản Oản lạnh mặt, quật cường nói.
Tình Khuynh nhíu mày, giống như có một tảng đá lớn đè trong lồng ngực, khiến hắn không thở được, nghẹn hồi lâu mới nói: “Con không thể không có mẫu thân.”
“Ta không thể không có trượng phu!” Nói xong, Oản Oản một phen hất tay Tình Khuynh ra, liền đi xông ngoài, không muốn tiếp tục thương lượng với hắn.
Chương 103
Ra cửa, hít sâu một hơi, Oản Oản cực kỳ đau lòng, nhưng nàng không đưa ra lựa chọn không được. Thoạt nhìn thì Tình Khuynh bình tĩnh kiên cường đấy, nhưng chính hắn cũng không biết hắn yếu ớt cỡ nào, nếu nàng không ở bên hắn, nàng không dám tưởng tượng, liệu hắn sẽ sụp đổ không, nàng càng sợ hắn không có gì vướng bận, sẽ đồng quy vu tận với Thừa tướng, nàng không muốn làm Thái hậu trẻ, cũng không muốn con trai mình còn chưa biết chạy, đã an vị lên vị trí lạnh như băng kia.
Bình phục tâm tình, Oản Oản đi vào phòng con trai, thằng bé vừa mới ăn cháo xong, đang đảo tròn con mắt đen lúng liếng nhìn bốn phía, vừa thấy mẫu thân đi vào, liền vội vàng vươn tay, mông vểnh vểnh lên, thiếu chút nữa chúi đầu xuống giường. Oản Oản sợ hết hồn, vội nhanh chân chạy tới bên giường, ôm cổ con. Thân thể mềm mại ẩn hiện mùi thơm thoang thoảng, pha lẫn với hương sữa ngọt ngào, rót thành một loại hương vị tên là ấm áp, xông thẳng vào lòng Oản Oản, khiến nàng đỏ mắt.
“Mẹ...” tiếng gọi không lớn, có chút lo lắng, đôi mắt thằng bé lộ nét ngây thơ khó hiểu, nhưng mơ hồ chứa lời nói, triệt để đánh tan tất cả quân lính phòng thủ của Oản Oản, từng giọt nước mắt chảy ra, nhỏ giọt lên áo con trai, tạo thành từng điểm nhỏ trong suốt, chỉ chốc lát sau liền lan ra thành một mảng, dán lên làn da non nớt của thằng bé.
Oản Oản dùng sức hít hà mùi hương trên người con, dùng bờ vai nho nhỏ kia chặn lại tiếng nức nở chực bật ra, cảm thụ bàn tay nho nhỏ của con luống cuống vuốt ve, và cả tiếng gọi mẹ càng ngày càng rõ kia. Oản Oản thiếu chút nữa khiến mình nghẹn chết, nàng luyến tiếc, luyến tiếc đứa bé nho nhỏ này. Nàng sống qua vài kiếp mới có được đứa con trai này, đối với nàng mà nói, nó chính là sinh mạng của nàng. Nhưng vì an toàn của con, Oản Oản không thể không đưa thằng bé đi, dù cho điều đó khiến nàng đau như bị cắt da cắt thịt.
“Phu nhân...” không biết khi nào, người bên cạnh đã đổi thành Tử Hộ, chắc nhũ mẫu bị bộ dạng của Oản Oản dọa sợ, nên vội chạy ra ngoài tìm Tử Hộ.
“Thằng bé đã biết gọi mẹ...” Oản Oản nức nở ngẩng đầu, thấy Tử Hộ muốn cười lại cười không nổi, u uẩn trong lòng không cách nào xua đi được.
Tử Hộ thở dài, lấy khăn tay từ trong lòng ra lau cho Oản Oản, khóe mắt cũng đỏ, nói: “Vương tử điện hạ là biết người đau lòng.”
“Nhưng thằng bé mới biết gọi mẹ, ta liền đưa nó đi, nhất định nó sẽ chán ghét ta, sẽ hận ta.” Oản Oản nói xong, trong lòng lại đau, nước mắt chảy càng nhiều.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian